Chuyển đến nội dung chính

Tarrare


Cuộc đời kinh dị và bi kịch của Tarrare - gã đàn ông với cơn đói vô tận, ăn mọi thứ thậm chí cả thịt người và rác rưởi

Tarrare sinh vào khoảng năm 1772 tại Lyon, nước Pháp. Ngay từ khi còn bé, hắn đã thể hiện sự vô tích sự của mình bằng việc ăn mỗi ngày vài cân thịt và không chịu làm gì. Quá chán ngán đứa con kỳ quặc, phụ huynh đã tống cổ Tarrare ra khỏi nhà, một phần cũng là vì không có tiền nuôi cái bụng không đáy của hắn.

Sống ngoài đường, không có xu nào trong túi nhưng cơn đói vẫn chẳng buông tha, vậy Tarrere sẽ sớm chết thôi? Câu trả lời là không, hắn lang thang khắp đầu đường xó chợ, đào bới rác, trộm cắp vặt để kiếm đồ ăn. Hắn quyết định gia nhập một gánh xiếc rong quái dị cùng một nhóm gái mại dâm, cả đám đi lêu hêu khắp nước Pháp, kiếm ăn bằng việc biểu diễn và móc túi khán giả.

Kì lạ thay, "tài năng" trời ban của Tarrare lại khiến mọi người sửng sốt tới mức chẳng thèm quan tâm tới việc bị trộm tiền. Theo lời ghi chép của một người đã từng chứng kiến: "Cái miệng quái dị to đến bất thường cùng hàm răng lởm chởm sẽ mở rộng đến mức hắn có thể đổ cả một giỏ đầy táo xuống miệng và ôm cả chục quả vào má như một con sóc chuột".

Kinh tởm hơn, hắn còn bắt một con mèo sống bằng răng, sau đó cắn chết, hút máu và ăn thịt con vật đáng thương, chỉ để lại bộ xương trơ ​​trọi trước tất cả sự vui mừng và ghê tởm của đám đông. Hắn cũng thực hiện hành động như vậy với lũ chó hoang và những con lươn sống dưới sông.

Năm 17 tuổi, hắn chỉ nặng 45kg và mặc dù ăn động vật sống và rác, Tarrare vẫn khỏe mạnh bình thường. Trong mắt các học giả người Pháp, hắn dường như chỉ là một thanh niên ham ăn vô độ không thể giải thích theo góc độ khoa học.

Năm 1792, gã lên đường nhập ngũ và trở thành một người lính phục vụ cho Cách mạng Pháp, nhưng có vẻ nước Pháp không cần một tên tham ăn trong hàng ngũ quân đội lúc bấy giờ. Trong doanh trại, khẩu phần ăn không thể đáp ứng cái bụng không đáy của Tarrare nên hắn đành phải thường xuyên bới rác để ăn. Mặc dù đã ăn gấp 4 lần người bình thường nhưng hắn vẫn kêu đói, điều này đã khiến các quân y tò mò và quyết định nghiên cứu về tên này.

Trong quá trình nghiên cứu, hắn đã khiến đội ngũ y bác sĩ sợ khiếp vía khi ăn sạch sẽ suất ăn dành cho 15 người, nuốt chửng một con cá trình lớn, ăn sống một con mèo. Các bác sĩ ngay lập tức đã đệ đơn đòi đuổi tên quái dị này ra khỏi quân đội để tránh gây ảnh hưởng tới tinh thần binh sĩ.

Tuy nhiên, một người đàn ông khi đó vẫn khăng khăng tin rằng Tarrare có thể giúp đất nước của mình: Tướng quân Alexandre de Beauharnais. Nước Pháp lúc này đang có chiến tranh với Phổ và viên tướng tin rằng căn bệnh kỳ lạ của Tarrare sẽ biến hắn thành một người đưa thư hoàn hảo.

Tướng de Beauharnais đã tiến hành một cuộc thử nghiệm: Ông ta đặt một tài liệu vào bên trong một chiếc hộp gỗ, để Tarrare ăn nó, rồi đợi hắn thải ra. Sau đó, tướng quân bắt một người lính kém may mắn nào đó dọn dẹp đống hỗn độn của Tarrare và lấy hộp ra để xem liệu tài liệu còn nguyên vẹn không.

Bất ngờ thay, chiêu này hoàn toàn ổn - và Tarrare đã được giao nhiệm vụ đầu tiên của mình. Cải trang thành một nông dân Phổ, hắn đã lẻn qua các phòng tuyến của kẻ thù để chuyển thông điệp tối mật cho một đại tá Pháp bị bắt. Bức thư sẽ được giấu bên trong một chiếc hộp, được bao bọc an toàn bên trong dạ dày của Tarrare.

Thế nhưng, mùi hôi thối trên cơ thể và cái đầu mụ mị vì ăn của Tarrare đã lập tức thu hút sự chú ý từ lính Phổ. Chẳng mấy chốc, người Phổ phát hiện ra rằng tên này thực chất là một gián điệp của Pháp. Hắn bị tra tấn, lột quần áo, khám xét trong ngay hôm đó. Quá đau đớn cộng thêm cơn đói hành hạ, Tarrare đã khai ra bức thư bí mật trong dạ dày mình.

Tuy nhiên tất cả những gì tướng quân Phổ tìm thấy bên trong chiếc hộp chỉ là một tờ giấy nhắn yêu cầu người nhận cho biết liệu Tarrare đã chuyển nó thành công hay chưa. Hóa ra, tướng de Beauharnais vẫn không đủ tin tưởng Tarrare để gửi cho hắn bất kỳ thông tin quan trọng. Toàn bộ sự việc chỉ là một bài kiểm tra!

Tướng nước Phổ tức giận đến mức ra lệnh treo cổ Tarrare. Tuy nhiên, khi đã bình tĩnh lại, ông này cảm thấy có chút thương hại cho tên khốn đáng thương đang khóc trên giá treo cổ của mình. Ông lập tức thả Tarrare ra và cảnh báo rằng "tốt nhất mày nên cút nhanh khỏi đây".

Trở về Pháp một cách an toàn, Tarrare cầu xin các vị tướng đừng bắt hắn phải làm người đưa thư nữa. Hắn cầu khẩn được ra trận như một người lính bình thường. Thế nhưng, bất hạnh vẫn chẳng chịu buông tha cho kẻ đáng thương này...

Trong những lần đói khát đến tuyệt vọng, Tarrare bị bắt gặp đang uống máu được lấy ra từ những bệnh nhân của bệnh viện và thậm chí ăn thịt các thi thể trong nhà xác. Khi một đứa bé 14 tháng tuổi biến mất và mọi người đồn rằng Tarrare đã ăn thịt nó thì các vị tướng trong doanh trại đã thực sự nổi khùng. Họ đuổi Tarrare ra ngoài, buộc hắn phải tự bảo vệ mình từ đó về sau.

Bốn năm sau, Tarrare qua đời vì căn bệnh lao phổi. Và khi phẫu thuật cơ thể hắn, các bác sĩ phát hiện thấy dạ dày của Tarrare to tới mức gần như lấp đầy toàn bộ khoang bụng. Phần nội tạng như dạ dày, gan và túi mật cũng rất lớn và bị lở loét, mưng mủ. Cơ thể hắn hôi thối tới mức mặc dù rất tò mò về bệnh nhân này, nhưng các bác sĩ đành lập tức rút lui.

Tuy rất nhiều người cho rằng đây chỉ là một câu chuyện truyền miệng để dọa trẻ con, nhưng theo các ghi chép của Pierre-François Percy, bác sĩ phẫu thuật quân y, người đã có những đóng góp quan trọng trong việc phát minh các dụng cụ y tế chiến trường cho quân đội Pháp thì mô tả sự kiện về Tarrare là có thật.

Các nhà khoa học cho rằng Tarrare chỉ là một kẻ đáng thương mắc căn bệnh quái lạ, bị giày vò tới mức mất đi nhân tính bởi chính cơn đói vĩnh cửu.



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Junko Furuta

Junko Furuta theo học tại một trường trung học ở Misato, tỉnh Saitama, Nhật Bản. Cô là một thiếu nữ ưa nhìn, năng động, được nhiều người chú ý và điều đó khiến một số người ghen tị.  Cô không hút thuốc, không uống rượu và không sử dụng các loại thuốc gây nghiện và điều đó bị coi là không ngầu một chút nào trong mắt thanh thiếu niên thời đó.  Một trong số họ - Hiroshi Miyano đã phải lòng cô nhưng Junko Furuta đã từ chối anh. Hiroshi Miyano là kẻ chuyên bắt nạt bạn học trong trường, không ai dám chống lại anh ta nhưng Junko Furuta đã thẳng thừng nói “Không” vào mặt anh ta. Vào ngày 25/11/1988, cô bị bắt cóc bởi 4 thanh niên - một trong số đó là Hiroshi Miyano. Chúng đưa Junko Furuta đến ngôi nhà thuộc sở hữu của một trong số những kẻ bắt cóc ở quận Ayase của Adachi, Tokyo. Trong khi bị giam cầm, những kẻ bắt cóc đã buộc Junko Furuta gọi điện cho bố mẹ và nói với họ rằng cô đã bỏ trốn và sẽ ở lại nhà một người bạn, nhưng khăng khăng rằng cô không gặp nguy hiểm.  Không thể nhận ra điều gì

Pussymonster

Một bài viết đã gây tranh cãi rất nhiều dưới Deep web những ngày qua. Trong đó, một vị bác sĩ phẫu thuật về hưu đã bị cáo buộc về hành vi tra tấn, cắt bỏ các bộ phận của các bé gái từ 8 đến 12 tuổi và bán họ như các đồ chơi tình dục với giá tầm $40,000 đến $700,000. Bài dịch sau đây gần giống với bản gốc, nó sẽ gây cảm giác ghê tởm, khiếp sợ nhưng cũng mang đến nhiều bất ngờ thú vị cho các bạn. Biệt danh của tôi là Pussymonster. Tôi biến cô gái thành đồ chơi tình dục. Trong trường hợp bạn đang tự hỏi thứ mà tôi đang làm có ý nghĩa gì, tôi xin trả lời, nó đơn giản như sau: tôi biến những đứa trẻ thành đồ chơi tình dục, thành các “nymphets”, như vậy sẽ dễ quản lý hơn rất nhiều. Có bấy nhiêu thôi. Các cô gái không thể đi, không thể cưỡng lại, phàn nàn, chống cự, không thể nói, không thể đại tiểu tiện, đơn giản vì chúng chỉ có một số chức năng cho bạn thưởng thức. Tôi là một bác sĩ phẫu thuật đã về hưu và thường đi du lịch khắp thế giới, đặc biệt là ở châu Á và Đông Âu. Mặc dù xã hội nơi đ

Ngôi nhà 510

Cả nhà người chết thảm, kẻ mất tích bí ẩn và bó hoa lạ trên mộ người quá cố. Chỉ trong một đêm, cả gia đình Maps bỗng chốc người chết, kẻ mất tích một cách bí ẩn còn ngôi nhà thì bị phóng hỏa phi tang. Ấy vậy nhưng, suốt 55 năm qua, cơ quan điều tra cũng đành bó tay trước kỳ án này, không tìm ra được hung thủ. 55 năm trước, vào khoảng 10h48p tối ngày 21/1/1962, xe cứu hỏa hú vang bên ngoài căn nhà số 510 đường Sarah, quận Monroe, Florida, Mỹ. Ngôi nhà đang ngùn ngụt khói bốc lên đó chính là nơi ở của Edward Howard Maps (39 tuổi) và vợ là Christine Maps (22 tuổi). Được biết, trước khi xảy ra vụ án mạng, cả gia đình Maps còn sang nhà hàng xóm chơi và trở về vào khoảng 9h5p tối với "tâm trạng phấn khởi". Khi nhân viên cứu hỏa vào được bên trong, họ phát hiện thi thể bà Maps và cô con gái nhỏ Julie Louise mới được 4 tháng tuổi nhưng tuyệt nhiên không tìm thấy người chồng, Edward Maps ở bất cứ nơi đâu. Trong khi đó, cửa lò nướng vẫn đang mở toang, đặt ở mức 450 độ, phả ga vào tron